Ngày mai đi
nhận xác chồng
Say đi để
thấy mình không là mình
Ngày mai đi
nhận xác anh
Cuồng si thuở
ấy, hiển linh bây giờ
Cao nguyên hoang
lạnh ơ hờ
Như môi góa phụ
nhạt mờ vết son
Tình ta không thể
vuông tròn
Say đi mà tưởng
như còn người yêu
(thơ Lê Thị Ý,
Phạm Duy phổ nhạc)
1. "Tưởng Như Còn Người Yêu"
Ngày đó Julie Quang đã
khóc thay cho thân phận những chinh phụ trong thời
chiến qua ca khúc Tưởng Như Còn Người Yêu. Bài
hát làm chùn chân chiến sĩ, chấn thương
sọ não vợ con lính. Ngọc
Chánh lỗ vốn vì bài hát bị cấm phổ biến lý
do nhạc phản chiến . Tuy vậy ca khúc và tiếng hát
lồng lộng trong gió, còn mang theo mùi Tử khí bay xa.
Ngày nay Nàng khóc
khổ với cung bậc nào đây cho số phận Chàng
khi Bóng chiều đã tắt nắng. Không kịp hoàng hôn,
sao đã vội ?
Ngày mai là ngày 27 tháng
12 năm 2012.
Ngày mai đây xác thân
Chàng sẽ hỏa thiêu, sẽ tan vào hư không cát bụi.
Ngày mai đây Chàng sẽ được phụng thờ như
châu báu trong tim “Những Mỹ Nhân thương tiếc
Chàng” (1) ... Cát
bụi rồi. Chàng sẽ thật sự lên ngôi Thần tượng
trong lòng người mộ điệu.
Nàng chia sẻ
những ngày tháng cuối cùng trong cuộc đời Chàng
vỏn vẹn 44 ngày.
Câu chuyện bắt
đầu từ đây. Bằng chiếc mốc thời
gian của Một ngày trước khi Chàng đi vào coma.
Từ đó chuyện
sẽ ngược dòng thời gian, rồi vòng qua vòng
lại, back and forth ...
Tất cả
Người và Việc đều có thật.
Không hư cấu.
Nhân vật: 3 người.
Bệnh nhân: Duy Quang
Người nuôi
bệnh: Julie.
Y tá: cô H. người
y tá trong phòng ICU bệnh viện Fountain Valley Quận Cam.
Ánh đèn trắng
bệch, đêm cũng như ngày hắt lên thứ ánh sáng
nhợt nhạt trên bệnh nhân. Thời gian ngưng
đọng. Dòng chảy cuồn cuộn của đời
sống đã chẳng còn nghĩa lý gì ở nơi này.
Người nuôi
bệnh xanh dờn sau nhiều đêm ngủ ngồi nép
mình vào giường bệnh. Bàn tay Chàng nằm im trong hai tay
ấp ủ của Nàng đang chuyền hơi ấm …
Chỉ còn nhịp đập yếu ớt nơi
đầu những ngón tay. Nàng lần dò tìm mạch nào
để khơi lại nguồn yêu thương đã có
từ trước, từ bao giờ ? Và như chưa
hề mất bao giờ … Nàng thiếp đi với tư
thế tay trong tay cùng Chàng vào giấc mơ. Bên cạnh
đứa con gái ngủ ngồi trên ghế. Trong giấc
mơ của con chắc con nhìn thấy được hình
ảnh mà con mong đợi từ lâu …
Duy Quang và con gái Phạm Lylan
Bố mẹ xin
lỗi đã ích kỷ nông nổi và không làm tròn bổn
phận làm Cha Mẹ với các con.
Đó
là điều mà tôi nhận biết sâu sắc, khi bắt gặp ánh mắt Chàng dõi theo
sau lưng đứa con gái của chúng tôi. Ánh mắt đó nói lên biết bao thương
tâm vừa mãn nguyện ... Đồng thời tôi cũng nhận được ánh mắt biết ơn của
anh cho tôi, mặc dù tôi chẳng xứng đáng với vai trò làm Mẹ, chẳng công
lao to tát nhưng con gái của chúng tôi đã lớn lên xinh đẹp từ thể chất
đến tâm hồn. Là món quà từ Trời cho hai chúng tôi. Là kết tinh mối tình
đẹp lỗng lẫy của chúng ta đó phải không anh?
Buổi sáng Cô ý tá
bước vào kéo tấm màn che. Đọc những
biểu đồ trên máy đo nhịp tim.
- Cô cất cao
giọng hơn thường ngày: Anh Quang đêm qua ngủ
có ngon không ?
- Chàng gật
đầu và có ý lắng nghe xem ý tá nói thêm gì không.
Cô y tá như rất
quen với những cảnh tượng lúc này. Cô vào
đề một cách rất dễ dàng.
- Cô y tá: nghe nói anh có
nhiều vợ.
- Duy Quang giơ cao
2 ngón tay, là có 2 Vợ.
Lúc này anh đã không
còn hơi để trả lời các câu hỏi.
Kể từ lúc
đó anh đã không còn nói được. Chúng tôi trao
đổi qua giấy viết. Tôi viết xuống
giấy. Anh trao đổi bằng cái gật đầu hay
lắc đầu.
- Cô y tá nói: Từ
nãy giờ có ý làm cho anh vui nhưng sao không thấy anh
cười ?
- Chàng cố nở
nụ cười và đôi mắt ngời lên ánh thiên thu.
Diễn tả
thế nào đây nhỉ. Chàng cười sáng lòa đôi
mắt, thấy gần hết răng. Chàng cười
Đẹp như để lại cuộc đời
lời Tạ ơn. Cám ơn cô H y tá đã chăm sóc anh
như cám ơn cuộc đời đã chấp cánh cho
tiếng hát anh bay xa và ở lại với chúng ta với
nụ cười và ánh mắt đó …
Hình như chúng tôi
giống nhau – ghét chia tay – nên câu tạm biệt goodbye
cũng không muốn nhắc đến. Vì Nàng chưa say
goodbye và Chàng chưa say goodbye với Nàng nên câu truyện tình
còn được nhắc đến trên trang Gió O này.
Đọc và tự
do suy luận, bạn thân mến, nhưng xin một
điều: Đừng xúc phạm vong linh người quá
cố. Kính trọng lương tâm của người
lương thiện cho dù ghét hận kẻ thù, nhưng khi
kẻ ấy nằm xuống không cho được
lời cầu kinh hay một đóa hoa thì những lời
lẽ khinh nhờn hay có ý chà đạp. Xin miễn đi.
Đến đây
thì tôi chợt nhớ lại lời Bố Phạm Duy nói
lúc trước. Là lần đầu tiên tên tôi xuất
hiện trong một vụ xì căng đan trên mặt báo,
tôi khóc hu hu hu khi thấy mình bị vu khống. Bố
bảo tôi: “Khi mà chúng ta là người của công chúng
được sự yêu mến của muôn người thì
chúng ta cũng phải chấp nhận búa rìu của dư
luận như một luật bù trừ” (2)
(còn tiếp)
Julie Quang
(1) Trong hợp khúc
Bích Khê
(2) Xin hiểu
nghĩa vào những năm trước 1975 ở Miền
Nam
© gio-o.com 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét