Cảm ơn Hồ Mộng Tiên, Lá Vẫn Xanh, Sao La, Chu Du, Anh
Thi, Tiên Tròn đã tham gia chuyến đi, cảm ơn nhà tài trợ hình ảnh Chu
Du, đồng tài trợ Hồ Mộng Tiên, kaka.
An Giang ngày 1: ủa mình đi đâu vậy?
Chuyện là sau đợt ghi hình vài ngày thấy long thể bất an. Trong đầu
nổi lên 2 ý nghĩ: ở nhà ngủ cho khỏe, bù lại năng lượng, hoặc là đi đâu
đó với vài người hợp gu, rồi làm mới cảm xúc, suy nghĩ. Chia sẻ ý định
với con Tiên và lão Chu Du trước đó ở Hồ Con Rùa, quyết định sẽ đi coi
mùa nước nổi miền Tây.
Trong 2 ngày lên lịch trình thì chỉ có 4 mạng 2 xe: mình, con Tiên, con Lá, Chu Du.
Tới trước ngày đi, mình hỏi con La có muốn đi không, nó gật ngay.
Nhưng có nó đi thì lẻ bầy, thế là ẻm hú thêm 1 bé đi. Rồi con La lại lôi
kéo thêm 2 đứa khác. MÌnh ừ luôn với ý nghĩ bọn trẻ này chắc mai đến
lúc đi lại cancel thôi, kệ bọn nó. Thì cuối cùng cũng có 1 đứa cancel
thôi, thành ra 7 đứa, 4 xe. Thằng Thi chạy một mình, chắc nó cũng khá tự
kỉ.
Chính vì cái sự chắp vá và máu me của bọn nhỏ và lộ trình khá lòng
vòng mà đi lố đường vô số lần. Con Tiên với con Lá thì chuyên gia phóng
trước và phải quay lại vì bọn nó luôn thích đường thẳng.
4h chiều xuất phát từ cổng trường Dược, chúng tôi tiến về miền Tây
với đích đến là An Giang nhưng không tự đặt ra cho mình giới hạn, đi tới
đâu xa nhất có thể quay về thì đi. Với tình hình giao thông của thành
phố, chúng tôi ra khỏi thành phố lúc 6h. Trước đó chúng tôi được đi qua
mùa nước nổi ngay trong lòng thành phố. 7 đứa, 6 đôi giày lem nhem nước
tiến về địa phận Long An.
Đi đường N2, với màn đêm bất tận, chẳng biết 2 bên đường là cảnh vật
gì. Tới Tân Thạnh, lẽ ra chúng tôi phải chạy quốc lộ 62 về ĐỒng Tháp thì
không biết vì cái lí do vui vẻ nào mà lại chạy hướng về Mộc Hóa, mãi
đến khi thấy xa quá mới dừng lại. Một chú đi ngang qua bảo chạy đường về
TT Tân Hưng cũng được.
Đường Tân Hưng là thế này. Khoảng 40km thôi, 2 bên là ruộng, lèo tèo
vài cái nhà, trên đường cứ 500m có 1 cây cầu, và ngổn ngang đất đá thi
công.
Đang đi lão Chu Du thắng gấp muốn văng xuống đường, có lúc thì lên
cầu hoặc xuống cầu như nhảy ngựa, 2 đứa văng lên không trung rồi lại đáp
bình yên xuống yên xe. Tả có hơi quá nhưng sự thật là vậy mà.
Tất nhiên chuyến này mình có phần sung sướng, khi con Tiên, Chu Du,
Tiên Tròn phải căng mắt dán vào từng mét đường thì mình ung dung tận
hưởng cảnh vật. Mà thực ra có cái gì đâu, đen thùi lùi. Có khúc vì quá
tò mò với cảnh bên đường, Chu Du dừng xe rọi đèn pha xe máy xuống khoảng
trống thì phát hiên ra 1 ao sen khổng lồ. Biết làm gì hơn ngoài chép
miệng rồi đi tiếp. Những ô ruộng nước ngập mênh mông, trăng dát vàng, đó
có lẽ là cảnh đẹp nhất trong đêm.
Nếu chỉ nói cảnh đẹp mà quên nói đến điều này thì đúng là một sự
thiếu sót: xăng. Chúng ta không chỉ đi bằng niềm tin, google maps mà còn
đi bằng xăng. Gần 20km trôi qua không một trạm xăng, không có dấu hiệu
của trường học, khu dân cư cũng báo hiệu cho chúng tôi biết điều sắp xảy
ra. Chú bên đường bảo 19km mới tới thị trấn Tân Hưng. Chỉ có xe con
Tiên con Lá còn xăng vì bọn nó đổ sau cùng. 3 cái xe không thể sống sót
qua con đường này, đó là điều chắc chắn. Dừng lại ở một quán bán nước bé
xíu, với ý định xin người ta rút xăng nhà bán cho mình xài đỡ, ai ngờ
nhà đó bán xăng luôn. Với giá 27k một lít, chúng tôi đã tìm thấy ánh
sáng của đời mình, giải tỏa nỗi lo tâm lý.
TỚi TT Tân Hưng đèn sáng báo hiệu văn minh loài người cả lũ dừng xe
hội ý đi tiếp hay dừng lại, lúc đó là 9h kém. BỌn trẻ máu me đi tiếp để
mai rút ngắn thời gian xuống Tịnh Biên An Giang. Mục tiêu là tới Hồng
Ngự. Ta nói đường miền Tây mà tỉnh lộ nữa, buổi tối heo hút và buồn mien
man khó tả. Cả bọn vừa chạy vừa hát đủ thể loại trên đời. Thằng Anh Thi
phát biểu “Không hiểu bọn dân phượt đi xuyên việt có mông không”. Ý nó
là mông của nó đã mất cảm giác. Khổ.
Đi phía sau xe 2 chiếc bồ câu của mấy anh cơ động. Phân vân mãi có
nên vượt qua mấy ảnh không vì mấy ảnh đi tà tà. Sao không phân vân được,
cái thằng chở mình đã bị thu bằng lái, cái con Tiên thì bị giữ giấy tờ
vì chưa đóng phạt, kiểu gì cũng ớn. Nhưng thôi, nghĩ một hồi 4 xe quyết
định qua một cách từ tốn. May quá, hôm ấy mát giời, chắc các anh chở
nhau đi dạo, 4 anh, 2 xe trên con đường màu xanh.
Mà phải công nhận tối đó trời se se lạnh, chạy nhanh là không khác gì
lên Đà Lạt, có điều cảnh không được hút hồn như thành phố sương.
Một hồi mài mông, 7 đứa tới được thị xã Hồng Ngự. Với riêng mình,
chợt nhận ra nơi này quá quen vì mới năm ngoái có xuống đây. Thế là khỏi
mất công tìm khách sạn vì mình giới thiệu vào khách sạn Hòa Bình, giá
phòng sau khi hạ thấp nhất là 100k phòng đơn, 150k phòng đôi, chắc là
không thể rẻ hơn. Con Tiên chuyến này trở nên bá đạo với nhiệm vụ này,
nó bào khuya rồi, mình có thể ngủ lề đường, chứ họ không cho mình ở cũng
chẳng ai thuê nữa. Bá đạo. CÒn Tiên TRòn vẫn nghĩ rằng đi bụi là phải
ngủ bụi, vất vưởng lề đường, mái hiên. Đây là chuyện ngoài sức tưởng
tượng của con bé.
Đêm Hồng Ngự, ngủ thẳng cẳng chuẩn bị cho chuyến qua An Giang sáng hôm sau.
An Giang Ngày 2: Mênh mông rừng tràm bạt ngàn dừa xanh
5h sáng dù mắt biểu tình thì 7 đứa vẫn hú hét nhau dậy đúng giờ. Xe Anh Thi thủng xăm, mất nửa tiếng chờ vá.
Cả bọn qua phà Tân Châu để qua An Giang. Tới lượt xe mình biểu tình
bánh sau. Chân van bị sao đó, lẽ ra phải thay ruột rồi mà chú vá xe vẫn
khéo léo vá được. Hậu quả là sau khi về Sài Gòn 1 ngày thì đang lơn tơn
đi hết hơi, cũng phải thay cái ruột xe. Vào nhà chú vá xe ngồi đợi, bà
cụ cứ mời mệt thì nằm lên võng, lên giường ngủ. Ôi, cả bọn ngồi ở sàn
nhà.
Xong rồi qua tiếp phà Châu Giang tới Châu Đốc. Trước mặt là núi Sam,
nghe ông anh đi trước bảo hai bên đường lên núi hoa tường vi nở đẹp lắm.
Bọn mình đi vòng quanh chân núi để về Trà Sư. Cái đường này bé tí mà
cho chạy tốc độ 60km/h. Đấy là cho chạy mà chẳng ai chạy nổi. Đám cưới
nhiều chưa từng thấy, bắc rạp tràn ra cả nửa đường, nhưng có vẻ vui.
Cả lũ đi ven kênh Trà Sư theo chỉ dẫn của anh GPS. Người ta bảo đã
tới An Giang thì phải ghé thăm rừng tràm Trà Sư. Huyền Trần thấy chỉ
đúng một phần. Với giá vé đi thuyền 50k/1 người, chúng tôi được chở vào
thăm rừng tràm. Một bầu không khí mát mẻ dễ chịu bao quanh, bốn bề là
nước, bèo to bèo nhỏ xanh rì, tràm bạt ngàn. Mùa hoa tràm nở trắng xóa y
như mùi mì tôm, nhưng nói chung thì không phải mùi thơm.
Con Lá nhớ đến Đất rừng Phương Nam ngay câu “Mênh mông rừng tràm bạt
ngàn dừa xanh…”. Sau khi xuống thuyền to ở giữa rừng chúng tôi chia ra
đi trên những cái xuồng nhỏ bé 4 người ngồi. Chèo xuồng là một cô mặc áo
bà ba xanh đội nón lá, mỗi đứa cũng được đội một cái nón lá. Từ đây
chúng tôi được đi len lỏi vào những lạch nước nhỏ hơn. Thất vọng sâu sắc
với cái cách những người này làm du lịch. Họ chở khách đi và lặng như
những người Mỹ trầm lặng, mặc cho các bạn trẻ thắc mắc nước sâu nhiêu
mét, chim kia là chim gì, sao nước có màu xanh, blab la. Có thể các bạn
trẻ hiếu động quá vượt quá giới hạn Mười vạn câu hỏi vì sao, có thể
những người này chỉ làm nghề chèo thuyền thôi, không kiêm hướng dẫn. Thế
hóa ra đi vào rừng tràm để nhìn thôi sao? Haiz, càng nói càng thấy anh
Giang trên Bù Gia Mập vẫn là nhất, khi lý giải thêm cho mình cả tỉ thứ
trên đời.
Trong rừng tràm còn có cái tháp cao, trèo lên đấy có thể dòm bao quát
hết xung quanh, thấy chim bay về tổ… Trên tháp có đặt một cái ống kính,
bỏ 10 xèng vào đấy thì được nhòm mấy phút ấy, mình không nhìn nên không
biết. Trên này cũng có một cô ngồi ôm bịch tiền, ôm thêm bịch vé số chờ
khách tới thì bán vé coi ống nhòm. Chắc cũng buồn dữ lắm. Leo tới đỉnh
tháp thì mệt le lưỡi cún. Xuống mặt đất thì mưa tả tơi. Cả đám ngồi
uống thốt nốt chờ mưa ngớt.
Thích nhất là quãng đường ra khỏi rừng tràm, lúc này chỉ có 7 đứa
trên chiếc vỏ chạy xé nước, mới mưa xong không khí trong lành. Đám bèo
trước mặt xanh rì và dày, bọn chim chỉ việc chạy nhảy lon ton trên đám
bào như trên mặt đất. Đã có một cảnh khiến cả lũ phải hú hét vì quá đẹp.
Từ Trà Sư, chúng tôi vượt 40km để đến Búng Bình Thiên- một hồ nước tự
nhiên với dự định sẽ homestay ở đó. Nhưng theo như lời thằng Chu Du thì
“ĐỜi không như là mơ và nếu mơ thì toàn gặp ác mộng”. Ác mộng của chúng
tôi là khi đến búng Bình Thiên mới thấy nó to hơn cái ao nhà một tí,
trên đó cũng không có sen hay bèo. Có con đường bao quanh hồ, phía bên
trái dân dư tấp nập, đường nhựa. Phía bên phải dân cư lèo tèo, đường
đất. Theo như quan sát, đa số ở đây là người Chăm, nhìn trang phục và
nhà ở là biết. Họ không cho người Kinh vào ngủ trong nhà, đây là tục lệ.
Chúng tôi hỏi một nhà người Kinh với ý định xin ngủ, và xin đi vòng
vòng quanh hồ chơi, đi chơi không là 400k, do chú đó phải thuê thuyền,
bla bla. Thật là một giá trên trời, chúng tôi quyết định đi tiếp con
đường đất phía bên kia búng. Đấy, tại con đường này lịch sử đã lặp lại
với con Tiên và con Lá. Cái đống sình lầy giữa đường, Chu Du chở tôi qua
khá an toàn, dù đôi giày bị dơ. Vậy mà con Lá té, con Tiên bực quá bảo
“Để tui chở, bà đi kiểu gì vậy”. Xe đi được 3m thì lại té, cả lũ đứng
cười rất khả ố.
Với tình hình này có lẽ sẽ không thể home stay như dự kiến. Đến phút
ấy chúng nó vẫn còn hồn nhiên tin vào phép màu của cuộc đời “Mình ngủ
bụi được mà chị”, “Em ngủ đâu cũng được”, “Ở đây có đậu bắp nè chị, luộc
ăn được” “Em vẫn nghĩ đi bụi là phải thế này”. Cảm ơn trời đất đã cho
con đi cùng một biệt đội hồn nhiên hơn cả tiên trên trời. Thương bọn nhỏ
ghê.
Vẫn chưa từ bỏ ý định, nhóm do Tiên cầm đầu tiến về một thánh đường
Hồi giáo xin xỏ, tôi và Chu Du đang tính đi theo thì một anh thanh niên
vẫy lại hỏi “Sao không đi chơi mà về rồi”. Thấy có người chủ động bắt
chuyện theo kinh nghiệm của tôi là người có nhã ý giúp đỡ, tôi kêu Chu
Du dừng lại. Ảnh chỉ tụi tôi đi vô phía trong, có một thánh đường hay
nhà thờ gì bên đạo HỒi khánh thành, họ đãi ăn uống và tham quan này nọ,
chỉ không cho ngủ lại thôi. Nghe thấy ăn, lại là thịt bò tôi hí hửng
ngay, lại còn ăn bằng tay nữa chứ. Anh ấy tên Linh, là giáo viên cấp 2.
Được tiếp thêm hi vọng chúng tôi tưng bừng tiến về thánh địa hồi giáo.
Tới nơi thì một nỗi thất vọng dâng lên khó tả, đó là họ đã tàn cuộc vui
rồi, người ta đang tháo khung rạp và dọn dẹp. Ôi, món thịt bò của tôi,
những người Hồi giáo của tôi, đúng là đời không như là mơ. Nghĩ lại giờ
vẫn thấy mắc cười.
Tôi quan sát những người HỒi giao ở đây. Họ tắm cho trâu dưới lòng
Búng Bình Thiên, trẻ con tắm ở đó, phụ nữ giặt đồ ở đó và cũng tắm ở đó,
lúc 4h chiều mặc người đi đường như chúng tôi nhìn. Tự hỏi họ lấy nước
sinh hoạt tại đâu. Cái hồ này đa năng quá. Tôi đang sống ở năm 2014 à?
Thế là xong, bấy giờ cả bọn quyết định về Châu ĐỐc với 2 ý định: lên
núi ngủ hoặc xin vào chùa Hang ngủ. Tôi đặt tên đường về là con đường
buồn ngủ, quá chừng buồn ngủ, Chu Du phải hát liên tục vì đã vài lần
bang xe vô lề đường.
Cuối cùng thì Châu Đốc cũng hiện ra. Nhưng đến đây thì ý định đã thay
đổi như sau: Lên núi ngủ mà không có trại hay dụng cụ gì cũng khổ, mà
vô chùa chắc 9h đi ngủ, 4h dậy tụng kinh với các sư phụ, thôi kiếm cái
nhà nghỉ, tối đi chơi tượng cá Ba sa, khuya uống rượu tâm sự còn hay
hơn, thoải mái tự do. Qúa hài lòng vì ý tưởng này, công cuộc tìm và trả
giá lại diễn ra, và lại thành công. Tổ quốc một lần nữa ghi công Tiên.
Lần này thì 300k 1 phòng 3 giường 7 đứa “Em thấy nhà này đang sửa ở
dưới, chắc ko ai thèm ở nên em ép giá, 350k còn 300k”. Thật là bái phục
con này. Bình thường thấy nó hồn nhiên mà.
Tại đây, chúng tôi đã không thực hiện được ý định ăn thịt chuột vì
quán hôm nay không bán chuột. Như vậy cuối cùng chúng tôi đã không ăn
được thịt chuột, lẩu cá linh bông điên điển mà chỉ ăn được bún cá, mà
củng không ngon lành gì. Tối chúng tôi ăn lẩu bò và chân gà nướng. Cũng
rẻ mà cũng ngon, lẩu bò 70k, 7 đứa ăn, còn gì rẻ hơn.
Sau khi đi xem tượng đài Cá basa và làm đủ thủ tục uống nước mía theo
như nguyện vọng của con Tiên bàn về cá ba sa cả bọn tiến về nhà nghỉ. 2
chai sting và 1 chai Vokda, nhìn là biết không đủ con Tiên súc miệng.
Nhưng không sao, vấn đề là trò chơi nói thật. Nguyên tắc của trò này là
câu chuyện 7 người chỉ 7 người biết, không kể lại cho người không liên
quan. Nói chung là tôi hiểu người con Tiên hỏi lão Chu Du là ai, tôi
biết con Lá thích người như thế nào, tôi biết tính cách thằng Anh Thi từ
đâu mà có, biết con Sao La đang rất chi là mâu thuẫn, biết con bé Tiên
Tròn cũng nhạy bén trong việc nhận ra vấn đề, và biết con Tiên là cái
đứa biến thái, há há.
Kết của tối đó là ngủ lúc 2h mà 6h vẫn phải dậy để hành quân về lại Sài Gòn.
Đây là chuyến đi mình ít chuẩn bị, vẫn như cái lần đi Đà Lạt hay đi
núi Bà đen thôi mà. Gần 600km cả đi và về, tính ra thời gian ngồi xe còn
nhiều hơn thời gian chơi bời tận hưởng. Vậy mà chúng nó vẫn rất phởn.
Thêm một lần được đồng hành cùng những đứa thân quen. Thực sự cảnh vật
miền Tây vẫn chẳng hấp dẫn nổi mình bằng Tây Nguyên hay miền Bắc. Vậy mà
không hiểu sao lần nào đi cũng có những thứ để nhớ. Quan trọng là mình
đi với ai và tâm trạng mình sao thôi. Như lần này đi với những người thú
vị và tâm trạng mình chỉ là muốn đi thoát khỏi công việc, cái gì xảy ra
cũng tốt. Vậy nên đừng trông chờ vào đích đến, hãy tận hưởng hành
trình. Hehe.
Tổng kết thành tích:
- Chuyến đi coi như may mắn vì không gặp một chú áo vàng nào trong khi tốc độ chạy luôn ở 60km/h trở lên
- Không gặp mưa, gần về tới SG mưa như trút nước
- Không bị chặt chém gì nhiều
- Trời mát mẻ dễ chịu
- Xe bảo toàn, người bảo toàn, mông không bảo toàn
Tổng kết: khoảng 600km tổng quãng đường chạy lòng vòng hái hoa bắt bướm
Tiền xăng: 1 xe 320k
Tiền ở 2 ngày nhà nghỉ: 90k
Tiền ăn uống 6 bữa: 140k
Tiền vé thăm rừng tràm:50k
Phát sinh: 60k
Tổng: 500k
Nhà nghỉ:
– Hồng Ngự: nhà nghỉ Hòa Bình- gần nhà xe Quang Tỷ
– Châu Đốc: nhà nghỉ số 6 Thanh Mai đường Phan Văn Vàng ( phòng máy lạnh sạch đẹp )
Đường đi: đi theo đường Trần Văn Giàu- tỉnh lộ 10- đường N3- quốc lộ 62 đường đẹp và vắng xe.
Tài trợ hình ảnh: Chu Du, Hồ Mộng Tiên
(Huyền Trần và đồng bọn ngày 11-12-13/10/2014)
https://tranngochuyen.wordpress.com/2014/10/16/an-giang-mua-nuoc-ngap/