SGTT.VN - Việc công ty TNHH thanh long Hoàng Hậu (Bình
Thuận) mua bản quyền giống thanh long ruột tím hồng LĐ5 của viện Cây ăn
quả miền Nam ngày 12.9 với giá 2 tỉ đồng, đã tạo ra một tiền lệ: lần đầu
tiên một giống cây trồng do các nhà khoa học Việt Nam lai tạo được
thương mại hoá.
Cán bộ viện Cây ăn quả miền Nam bên vườn thanh long đang trồng khảo nghiệm.
|
Thương vụ “mang tính lịch sử của nghề tạo giống cây ăn
quả ở Việt Nam” này, như nhận định của ông Nguyễn Minh Châu – viện
trưởng viện Cây ăn quả miền Nam, gợi ra nhiều điều đáng ngẫm.
Hết thời “xài chùa” sáng chế
ThS Trần Thị Oanh Yến, trưởng bộ môn chọn và tạo giống,
viện Cây ăn quả miền Nam cho biết, với nghề làm giống cây ăn trái, để
có một giống hoàn toàn mới phải mất 15 – 20 năm nghiên cứu. Sở dĩ thanh
long LĐ5 chỉ mất sáu năm nhờ kinh nghiệm từ giống LĐ1, rút được thời
gian giai đoạn cây con cũng như giai đoạn đánh giá. Từ giống bố mẹ đã
được tuyển chọn sẵn, chỉ cần cải thiện, tăng phẩm chất lên bằng biện
pháp kỹ thuật là lai hữu tính (lai cổ điển): “Cũng giống như một cuộc
thi hoa hậu, phải trải qua vòng sơ loại, vòng loại mới tới chung kết. Từ
thụ phấn, chờ cây đơm trái, thu hạt, gieo cây con, trồng cây con, đánh
giá, khảo nghiệm và cứ như thế… để tạo ra “hoa hậu” LĐ5”, ThS Oanh Yến
mô tả.
Trước đây, thời gian công nhận giống phải trồng ở nhiều
điểm, do vậy rất dễ thất thoát giống ra ngoài. Ông Châu nhận định: “Đó
là tư duy làm ăn cũ của các nhà khoa học, các viện và phải thay đổi.
Chuyện làm ra giống thành công, bị phát tán ra nông dân, thậm chí thất
thoát ra cả nước ngoài cho họ lấy xài tự nhiên bây giờ không thể chấp
nhận”. Theo ông Châu, việc bán bản quyền khai thác thanh long LĐ5 cho ra
bài học: “Lúc ra giống phải đăng ký bản quyền, bảo hộ bản quyền sáng
chế. Làm vậy có lợi cho ba nhà: nhà khoa học, nhà quản lý và Nhà nước.
Từ đây các nước muốn lấy giống của mình không dễ như trước. Ví dụ nếu
thấy Trung Quốc trồng “chui” giống này xuất khẩu qua Mỹ, Nhật – thị
trường mình đăng ký quyền bảo hộ thì mình có quyền yêu cầu họ ngưng. Rõ
ràng, không chỉ giúp nhà khoa học có thêm nguồn kinh phí, mà còn giúp
đất nước không mất giống”.
Ông Châu cho biết, quá trình thương thảo với công ty
TNHH thanh long Hoàng Hậu khoảng ba tháng: “Chúng tôi phân tích về giống
này, về luật tác quyền, về cách thức thương mại hoá. Chúng tôi cũng
nhấn mạnh tại hội nghị: nếu không ai mua chúng tôi sẽ tự trồng, tự bán
ra thị trường và bất cứ ai sử dụng bất hợp pháp giống này sẽ bị khiếu
nại. Bên công ty Hoàng Hậu mua quyền khai thác giống này sẽ độc quyền
khai thác ở Việt Nam và những thị trường đăng ký. Thực ra ở đây bán
thương phẩm (trái) thì lợi lớn (một năm có thể thu về 100 triệu USD),
chứ bán giống giỏi lắm một năm chỉ thu 1 tỉ đồng. Điều đó được khai thác
trên cơ sở hàng rào luật pháp rõ ràng”.
|
Cái bắt tay cần thiết
Đánh giá thương vụ 2 tỉ đồng mua quyền khai thác giống
thanh long LĐ5, ông Trần Ngọc Hiệp, giám đốc công ty TNHH thanh long
Hoàng Hậu cho rằng đó là cái bắt tay cần thiết: “Tôi nhận thấy đây là
việc làm mới, cần phải làm như một cuộc cách mạng về giống, tạo bước đi
tốt đẹp hơn cho ngành khoa học, để có nguồn vốn tái nghiên cứu tốt hơn”.
Theo ông Hiệp, người ta hay nhắc nhiều tới việc hợp tác giữa nhà nghiên
cứu và doanh nghiệp, nhưng làm được là chuyện khác. Là dân kinh doanh
cây ăn trái, ông nghe nhiều, thấy nhiều giống cây mới làm ra, người ta
buôn bán mà không ai ghi nhận công sức của nhà nghiên cứu: “Khi ra được
giống rồi, người ta sử dụng mà không nghĩ gì tới nhà nghiên cứu, là
không công bằng”.
Ông Hiệp cho biết, thanh long LĐ5 sẽ được nhân giống
sau đó bán cho nông dân, tạo vùng nguyên liệu sản xuất số lượng lớn để
xuất khẩu: “Giống mới này có tính cạnh tranh tốt, tuy nhiên màu giống
ruột đỏ nên dễ bị lẫn lộn. Còn chuyện có bị phát tán hay không thì cứ
theo quy định của luật pháp để xử lý. Dù sản phẩm đang trong thế độc
quyền nhưng nước khác cũng đã trồng được, chẳng hạn Trung Quốc, chỉ chưa
đủ sức cạnh tranh với mình. Vì vậy cần phải có tính toán, chiến lược
phù hợp để đầu tư”.
Khi được hỏi liệu 2 tỉ bỏ ra cho một thương vụ như vậy
có liều lĩnh, ông Hiệp nói: “Thực ra hai tỉ đồng với tôi không nhiều,
quan trọng là tạo tiền lệ trong việc hợp tác giữa doanh nghiệp và nhà
nghiên cứu, cho một sản phẩm có tính cạnh tranh cao, ai cũng có lợi.
Chúng tôi bỏ tiền mua, cũng là cách đặt hàng nhà nghiên cứu. Có kinh phí
họ sẽ tái đầu tư, bởi sáng chế muốn đi vào đời sống thì không chỉ nâng
cao sản lượng mà phải tăng chất lượng, như một biện pháp cạnh tranh”.
bài và ảnh: Trung Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét